cái này ko fải tập làm văn.
em còn nhớ tôi. từ khi qua đây. xin về trước sân. nhìn lá rơi đầy.
blast
tiếng nói thầm kín của một người suốt một đời không bày tỏ hết.
Friday, December 18, 2009
You don't have to be on your own
Friday, October 23, 2009
the silent day perfumed with the hidden flowers.
On that day, when you found out how old your soul should be before the mirror, the friend who never lied to you or any one else. The mirror, which reflects most of the truth that we do not want to think of even once in our life, awakes the sorrow that your heart has buried for a while.
.
And on that day, you write the first lines of your beautiful writing task. :)
Tuesday, October 6, 2009
vấp ngã.
ngay cả khi biết mình sẽ đổ máu, anh cũng đành chấp nhận. anh chỉ là kẻ dối lừa. làm sao anh có thể làm như thế với chính anh chứ? anh tàn nhận quá phải không em?
.
xin lỗi em. mọi nỗi đau anh biết mình sẽ nhận. nhận hết. và anh sẽ can đảm đứng dậy và đi tiếp...
Wednesday, June 10, 2009
đằng sau nỗi sợ
.
đằng sau nỗi sợ, tôi ko biết là gì nữa? lòng can đảm chăng? hay một cái gì đó đã chết rất lâu trước khi nỗi sợ ập đến...
.
sau này khi gặp lại Th, tôi ko còn giữ cho mình một chút tình yêu nào? tất cả những gì còn lại trong tôi chỉ là nỗi sợ khi nghĩ đến quá khứ giữa chúng tôi. với tôi, Th rất đáng sợ. và ko đáng đc yêu thương.
.
tôi thik nhìn cái đằng sau một khuôn mặt. nhìn thei bờ vai đầy những tham vọng, ganh ghét hay chỉ đơn thuần là mệt mỏi.
.
khi tôi đòi quá khứ, ai sẽ trả lại cho tôi? ko ai cả. nhưng khi tôi đòi hiện tại, ai đó đã để sẵn trên lòng bàn tay tôi rồi.
.
tôi thik những thứ đã ra đi một cách kiêu hãnh. và cúi đầu khi quay lại.
.
ai sẽ trả tương lai cho ta?
Tuesday, June 9, 2009
.là từ vô tận ứ ừ viễn vông
tóc bay mờ vũ trụ
nằm ngủ rất tự nhiên
giữa một bầy ác thú."
.
nếu bạn gây đau đớn cho bất kì ai thì đến cuối cùng, bạn vẫn là kẻ đau đớn nhất. và tôi, ko chọn cách khiến bạn đau đớn như tôi, tôi chọn cách để bạn đau đớn hơn những gì bạn đã gây ra cho người khác. bằng cách im lặng và tha thứ cho bạn...
Monday, June 8, 2009
. ngày mai có gió ngày mai thôi
có lúc nào anh thôi chờ trông
có cách nào đem em gần nữa?
.
mỗi ngày lại thei đầy những rắc rối. mỗi ngày lại nhận ra khoảng cách giữa mình và mọi người xung quanh đang dãn ra từng nanomét. thei hơi lạ.
.
nghĩ về những thầy cô đã dạy mình. nghĩ về một vết cắt đã lâu chưa lành. nghĩ về những người bạn vừa quen nhưng sao thei càng ngày càng xa cách. nghĩ về một người và thứ tình cảm ko biết nên gọi là gì.
.
thôi đừng nghĩ đến ngày mai. nghĩ đến mình đầu tiên trước khi nhắm mắt. thế là dc rồi.
Sunday, June 7, 2009
không đề
Thursday, June 4, 2009
.Mục đồng chào cô chủ, cô có muốn tôi kể chuyện những vì sao...
“… Mai tôi đi chắc trời mưa
Tôi chắc trời mưa mau
Mưa thì mưa chắc tôi không bước vội
Nhưng chậm thế nào
thì cũng phải xa nhau
Rồi cả người, cả Paris nhìn tôi
Qua một nụ cười nhắn nhủ
Nụ cười mềm như ánh nắng cuộc chia ly
của những đôi mắt nhìn theo
và tôi cũng nhìn theo …”
.
lại provence. lại những cánh đồng oải hương và những toà lâu đài to lớn đồ sộ. lại những kí ức đẹp mỗi khi đọc dương thuỵ. :)
.
cuộc sống dù cách này hay cách khác cũng đều có những điều khó khăn lắm thay. :)
Wednesday, June 3, 2009
em cô đơn rồ dại của tôi ơi
cuộc đời mình có một năm cuối cấp rác rưởi là nhờ một giáo viên vật lý.
.
người biến mình thành một chú hề nhụt nhã là một người học chuyên lý.
.
môn học duy nhất trong đời mình thi hk dưới 5đ là môn lý.
.
môn duy nhất khiến mình khổ sở 12 năm đi học là môn lý.
.
môn khiến kì thi tốt nghiệp tươi đẹp của mình trở nên đen tối và ảm đạm cũng là môn lý.
.
môn học khiến mình tốn nhiều thời gian lo lắng và học nhất lại là môn vật lý.
.
môn duy nhất mình luôn luôn phải đánh lụi ít nhất là vài câu cũng là môn lý.
.
môn học dù mình đã chăm chỉ cần cù mà ngu vẫn hoàn ngu cũng là môn lý.
.
và nói chung, số mình nó bị ám bởi 2 từ "vật lý".
Wednesday, May 27, 2009
và nếu cánh cửa nào cũng khép
.
cửa sân thượng khoá. gõ thật mạnh vẫn ko ai mở. điều duy nhất biết là đang kẹt trên sân thượng. gào khản cổ. cửa vẫn đóng. gào và gào mãi. cửa vẫn đóng. 1 tiếng sau mẹ về. cửa đc mở. ba ngủ quên... vô tình mà cửa khép thôi.
.
nếu giả sử cửa khép mãi và mình kẹt trên đó. cuộc sống này sẽ ra sao? nếu bi quan thì sẽ nghĩ rằng cuộc sống chấm hết. nếu lạc quan thì sẽ nghĩ rằng cuộc sống phải gặp chông gai, lát nữa cửa sẽ mở thôi. nếu tâm hồn đơn giản thì sẽ phán lên rằng nhảm nhí. chuyện ko có. nghĩ làm gì. nếu có một chút phiêu lưu và tưởng tượng thì sẽ nghĩ đến việc thả dây leo xuống như trong phim hành động. cùng một vấn đề và có hàng triệu cách nghĩ, cách làm.
.
đã bao giờ cánh cửa khép trong 12 năm qua? cánh cửa tình bạn? cánh cửa tình yêu? cánh cửa thành công? cánh cửa du học? cánh cửa hy vọng? ... ko nhiều, nhưng ko có nghĩa là ko có. vậy đến bây giờ vẫn sống, có chết đâu. rõ ràng, cửa khép thì vẫn sống đấy thôi. sống âm ỉ, sống dù có phẫn nộ, vẫn cứ là sống.
.
cửa này khép, cửa khác mở. rồi lỡ cửa ko mở? rồi sao? rồi sao? thì chờ cửa khác, lạc quan lên? hàng chục, hằng trăm, hàngngàn, hàng vạn cánh cửa tiếp theo vẫn ko mở? bỏ cuộc sao? hay chết? KHÔNG. ko chờ cửa mở, cũng chả để cửa khép. mình tựđứng dậy, tự mở cửa và tự khép cửa. vậy nếu mình ko có chìa? vậy thì tìm người có chìa để mở. cuộc sống mà. đâu phải chỉ một người được mở cánh cửa.
.
tin ở mình. tin ở bạn mình. vậy thôi.
tram's coffee
Sunday, May 24, 2009
quán cafe mùa hè
Tuesday, May 19, 2009
. như một lời chia tay.
thân nhẹ nhàng như mây
chút nắng vàng giờ đây cũng vội
khép lại từng đêm vui
.
lễ ra trường. 3 năm. nhanh như cái chớp mắt. mình ngồi một góc và nhìn tất cả. những gì đã qua dẫu tiếc nuối thì cũng đã qua. ...
.
ngay cả lời chia tay cũng có phần rạn nứt. và những chiếc giày xoay gót thật mau. những giọt nước mắt rơi trên mí mắt. khóc rồi lại cười. cười rồi ôm nhau khóc. khóc đã thì nằm giữa sân trường mà nhìn khoảng trời đêm ở lhp. để rồi những chiếc giày cuối cùng cũng nhẹ nhàng ra khỏi cổng. để rồi sáng mai thức dậy, nhận ra mình đã đi qua gần 1/4 cuộc đời. thất bại. cô đơn. đau khổ. hận thù. tất cả cuối cùng cũng đã đi qua. chỉ còn kí ức ở lại, chỉ còn kỉ niệm ở lại và chỉ còn thầy cô ở lại...
.
tôi chưa nói hết những điều cần phải nói. nhưng thế có lẽ tốt hơn. để rồi sáng thức dậy, chợt cay đắng nhận ra mình đã quên rất nhiều người. và cũng chợt nhận ra, tự họ cũng đã quên mình từ lâu lắm rồi.
.
xin lỗi. cảm ơn.
.
tiếng thì thầm từng đêm nhớ lại
tưởng chỉ là cơn say
đoá hoa vàng mỏng manh cuối trời
như một lời chia tay.
Sunday, May 17, 2009
thời gian trắng
kí ức như một đoạn phim dài với những vệt trắng đầy dấu hằn sâu như thể một bàn tay nào đó đè thật mạnh và kéo cây bút xoá ngang qua quãng đời đó. kỉ niệm màu trắng. tình bạn màu trắng. và thời gian màu trắng.
.
khoảng cách giữa giấc mơ và hiện thực rất lạ. người ta đứng từ hiện thực chạm tới giấc mơ rất đơn giản. nhưng để từ giấc mơ chạm tới hiện thực thì nhiều khi triệu triệu người nối nhau vẫn chưa chạm tới đc.
.
luôn cười. luôn kiếm thật nhiều tiền. luôn tha thứ. luôn học cách quên những nỗi buồn. và thỉnh thoảng học cách nói dối chính mình. rốt cuộc dù cuộc sống có cô đơn thì bản thân vẫn thấy thanh thản.
.
đừng bao giờ chờ đợi phép màu. đừng bao giờ mơ mộng. đừng bao giờ phó mặc cho cuộc sống. tất cả chỉ nên dựa vào mình. có thua thì ko hối tiếc. và có thắng thì mới tự hào. vì cuộc sống nhiều khi sau một đêm đã đổi thay rồi. :)
Thursday, May 7, 2009
. venise và những cuộc tình gondola
.
càng "lăn lóc" bao nhiêu tôi càng có trải nghiệm quí giá bấy nhiêu. và sau những chuyến phiêu lưu ấy, tôi ấm lòng nhận ra thế giới này người tốt luôn nhiều hơn kẻ xấu.
.
những mảnh đời của Paris đêm, những con người mộc mạc dễ thương, những nhân công góp phần làm Paris thêm duyên dáng. và khi những ánh đèn trên cao dần phụt tắt, nhường những tia nắng yếu ớt của một ngày mới đang e dè chiếu sáng, họ mệt mỏi lên xe điện ngầm của chuyến đầu tiên về nhà. cầu cho họ có một giấc ngủ bù bình yên, và những giấc mơ trong lành. Paris by night của tôi là thế, tràn ngập ánh sáng, và tràn ngập tình thân hữu với những con người lao động trong đêm.
.
nhưng linh hồn của Berne thuộc về dòng sông Aare thơ mộng nằm vắt qua. giới trẻ hay cho rằng thành phố này thuộc về quá khư bởi tất cả đều trông thật cổ xưa. tuy nhiên họ mê Berne ở chỗ được tha hồ bơi lội tung tăng trong dòng Aare xinh đẹp. dòng sông là nhà tắm công cộng thiên nhiên đầu tiên của châu âu. sông Aare được ví như một viên ngọc lóng lánh bởi những tia nước luôn ánh lên vẻ rạng ỡ trong vắt như pha lê. nếu bạn đắm mình trong dòng Aare rồi ngước mặt nhìn ngược lên thành phố, lăng kính đó mới tuyệt vời làm sao. tôi nghe một người Thuỵ Sĩ nói thế, rất muốn thử nhưng đang là mùa thu với những cơn gió rợn người, vả lại cũng chẳng thấy... một anh Chữ Đồng Tử nào.
.
ngày tôi rời Lausanne, thành phố đang có những cơn mưa thu bao phủ. lá vàng rơi như trút ở khu rừng quanh phố Cánh đồng Mặt trời. tôi không mấy buồn khi "để lại" ông bà mình. tôi quá yên tâm khi biết ràng không nơi nào trên thế giới này có thể chăm sóc họ tận tình như Lausanne, thành phố của những giấc mơ cổ tích ngọt ngào.
.
tôi đặc biệt thik Bruxelles còn vì nơi đây luôn làm tôi thư giãn. có những trò nghịch ngợm của dân Bruxelles làm du khách lắc đầu cười như tượng một con chó đang dang chân đái vào cột điện với câu hỏi "Bạn cũng đang dang chân chứ?", một bức tưởng được dán thông báo "chú ý, tường có cài điện, đừng tiểu bậy kẻo teo chim!", một trái táo chín mọng bằng nhựa với dòng chữ "của bạch tuyết đấy, hãy ăn phẩm táo độc để cứu náng"...
.
"hàng năm có cả ngàn phụ nữ cô đơn trên khắp thế giới đến Venise mộng mơ với ước nguyện tìm đc một mối tình. họ thuê ghe gondola có những anh chèo ghe vạm vỡ, đẹp trai và duyên dáng. thế là một mối tình gondola giữa những nữ du khách tỉ phú cô đơn và các chàng chèo ghe người Venise nghèo nàn ra đời."
.
"ở gian hàng Versace, một chiếc quần đùi thật bình thường giá tám trăm euros, một cậu thiếu niên người Mỹ há hốc miệng nhìn rồi lầm bầm rõ to: "Mặc quần này vào chắc... cháy cu!". Tôi tự bịt miệng mình khỏi bật cười phá lên."
.
...
.
không buồn đến nao lòng như bồ câu chung mái vòm, không lãng mạn đến khó tin như oxford thương yêu, không chút ma mãnh như cáo già, gái già và tiểu thuyết diễm tình, venise và những cuộc tình gondola đơn giản là những dòng kí ức mười năm phiêu lưu trên những nẻo đường châu âu. thật, hóm hỉnh và độc đáo.
.
khi người ta trẻ, người ta không dậm chân tại chỗ. và những chuyến đi của dương thuỵ thật đáng ngưỡng mộ. ngưỡng mộ hơn nữa là sự truyền cảm hứng trong lòng người đọc thông qua từng câu chữ, từng hình ảnh. thật tiếc vì cuốn sách không đc in hình màu. có lẽ vì thời buổi kinh tế suy thoái. tuy vậy, mỗi câu từ của dương thuỵ đều có sức gợi hình ảnh rất lớn. :)
.
cuốn sách khác với mong đợi của tôi về những câu chuyện đẹp, ngắn và buồn man mác như trong bồ câu chung mái vòm. nhưng bù lại, nó là một tập hợp những kí ức đẹp, rất riêng và rất bổ ích cho những kẻ thik phiêu lưu. pháp, thuỵ sĩ, hà lan, bỉ, luxembourg, đức, ý, tây ban nha, bồ đào nha, áo, anh và 3 câu chuyện phụ lục. mỗi đất nước là một vẻ riêng. nhưng tôi thik nhất vẫn là ý. những câu chuyện của dương thuỵ khiến tôi nhớ rất nhiều về những lời kể của một người bạn lâu ngày chưa liên lạc. :) ghen tỵ thay. :)
.
và cuối cùng, ko chỉ đơn thuần ước mơ paris ơi, bonjour!. tôi ước mình sẽ có ngày hét lên rằng : châu âu ơi, ta đã đến rồi đây.
Friday, May 1, 2009
. cô đơn là tổ quốc ta.
3 năm trước đã khác rất nhiều với 7 năm trước.
.
đầu óc đã quên sạch rất nhiều người trong 4 năm đó.
.
bây giờ thì đã hoàn toàn khác với 3 năm trước.
.
và 5 năm sau hy vọng sẽ khác.
.
19 ngày nữa, đầu óc mặc nhiên đc xoá bớt rất nhiều người.
.
một không gian khác. một thời khắc khác. một cảm xúc khác. mưa tháng năm cũng có một hương vị khác. là một con người khác.
.
3 năm trước đã quyết tâm phải đi. đi để thay đổi.
bây giờ cũng phải đi. dù sớm hay muộn. đi thôi.
Tuesday, April 7, 2009
. xin chúc phúc cho những ai còn đi.
.
mai thức dậy bỗng ước đời xanh lá.
thềm cuộc đời rêu vẫn phủ thênh thang.
.
ngày dài. quanh quẩn vẫn chưa xong nhiều dự định. 1 năm trước cũng như thế này. cũng dự định, mơ ước. và rồi cứ quăng tất tần tật cho những thứ viển vông. ngồi tiếc phỏng có ích gì. cái gì đã xảy ra là xảy ra rồi. lời nói ko thể rút lại. tự mình cứu lấy chính mình thôi.
.
lại những câu chuyện nhàm chán bởi những con người nhàm chán. cứ vòng vo cũng đã 3 năm trời. thiên hạ là những kẻ yêu ghét thay đổi xoành xoạch. và những kẻ chạy vòng vòng theo thời thế. ta cũng là thiên hạ chứ là ai.
.
thời gian xoá nhoà nhiều thứ, và dạy những bài học xưa cũ hôm nào. 17 hay 18. kẻ nào nói yêu đều là những kẻ ngu dại. ta nói thế vì ta cũng muốn ngu dại đôi lần. nhưng cũng chả đến nỗi thiếu thốn lắm. suy cho cùng biết đek gì về tình yêu. nói phét thôi chú hề ah.
.
nhân vô thập toàn. nỗi thik thú của thiên hạ là tìm những góc khuất sau mỗi tâm hồn. vạn lần ta là thiên hạ. vạn lần ta là cái tâm hồn đáng thương kia. nghịch đối nghịch không tương không phản. ẩn hiện ẩn không nổi không chìm.
.
vài người dù có chết chúng ta cũng chả thik thú gì mà đến gần. và cả triệu người, dù có chết cũng chả thèm đến gần ta. hiểu đc tự khắc biết mình là ai. ntn.
.
tôi hỏi anh: vì sao anh ngưng blog. anh bảo: vì anh lớn rồi. hoặc hay chăng anh muốn làm người lớn. tôi lại hỏi: có bao giờ anh viết kiểu trẻ con đâu. anh chỉ bảo: thì thế mới là trẻ con. trẻ con học đòi làm người lớn. ngẫm lại hoá ra tôi là thằng choai choai. và xung quanh có khối kẻ học đòi. mỉa mai thay.
.
đến một lúc tự thân sẽ hiểu.
những cuộc vui khép sau khung cửa
gió cuộc đời mặn nồng vị chát
khẽ lau dọn một góc tâm hồn.
vẫy tay chào những gì xưa cũ
khép lại thêm một nhịp thời gian.