blast

tiếng nói thầm kín của một người suốt một đời không bày tỏ hết.

Saturday, February 14, 2009

thời gian quên bỏ chút đường đó em


.
một chiều mưa ở trầm và tấm bảng hiệu lần đầu tiên nhìn thei. :)
nói chung thì mọi thứ đều tốt mỗi khi ở trầm về.
.
những gì ko fải là của mình thì sẽ ko là của mình.
những gì cuộc sống ko cho mình thì mình fải tự tìm kiếm vậy.


... đôi khi nên để cuộc sống nói thay mình.



p/s: never let me go xứng đáng là một cuốn sách tuyệt vời. hơi tiếc cho người dịch vì đôi nét bất cẩn. nhưng âm vang của một thứ gì đó bên rìa cuộc sống dội vào ta những điều rất thật. với tiết tấu dài hơi mang phần tự sự, một phần nào đó của kí ức trỗi dậy trong mình, rất ngắn. tại sao có những người đến khi đi gần hết cuộc đời mình vẫn không biết giá trị của chính mình? liệu khi nhìn thei một ai đó sắp chết mà không muốn chết, lòng ta có se lại hay là vô nhân?

No comments:

Post a Comment

b