blast

tiếng nói thầm kín của một người suốt một đời không bày tỏ hết.

Saturday, March 7, 2009

vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ.

[một quyển sách tàm tạm cho một ngày tàm tạm.]
.
mặt sau của sách là một sự thất vọng vô cùng lớn. đối với một cuốn sách mang nhãn mác dành cho thiếu nhi thì vô hình mặt sau như lời mời gọi rẻ tiền. rất đáng tiếc.
.
tôi bỏ dang dở "những đứa con trong gia đình" vào giờ học văn. cầm cuốn sách và bắt đầu đọc. vì như mục đích của nó, tôi gọi đó là một khoảng lặng cần thiết của đời sống. và tôi cứ thế đọc cho hết 2 tiết văn. rất chậm. và rất bình tĩnh.
.
cái không khí của cuốn sách rất mát. những mảnh kí ức của nguyễn ngọc thuần không chỉ là những chuỗi hình ảnh rời rạc, tách đoạn mà là một chuỗi kí ức dài như một sợi dây cầu vồng khổng lồ vắt qua khung cửa sổ vào những ngày mưa. và tôi tự bảo mình tạo dựng một không khí như thế trong đầu óc mình.
.
tôi ngồi một góc thư viện. nơi có khung cửa sổ đầy gió. và nghe bản the view from my window của yiruma. tự khắc một phần nào đó trong đầu gợi rất rõ hình ảnh khu vườn và những câu chuyện bắt đầu...
.
Truớc khi đi học về, hãy để quên một cái gì đó
Tôi đi học và tôi biết, mỗi buổi sáng luôn có một người bạn nào đó tặng tôi một món quà. Bạn có thấy điều đó thú vị không? Bạn hãy tưởng tượng đi. Những người xung quanh chúng ta đều có thể là người lạ mặt. Và tất nhiên, trước khi đi học về, bạn hãy nhớ quên một cái gì đó. Và bạn sẽ thấy, người lạ mặt từ từ xuất hiện thật nhiều, cho đến lúc tất cả chúng ta đều là người lạ mặt.
Những ngày mưa

Mẹ tôi nói ngày mưa, nỗi buồn bao giờ cũng nhiều hơn ngày nắng, nhất là những ngày mưa kéo dài. Mẹ ngồi trên bậc cửa, chải tóc. Mẹ chải như tìm thấy niềm vui trong đó. Cũng như tôi vui khi chạy trong mưa vậy. Mỗi một người có một niềm vui khác nhau. Giống như bố tôi, bố vui khi nhìn thấy cánh đồng. Một ngày không ra đồng, bố thấy buồn quay quắt.
Bố nói:
- Cái nhà thứ hai của tui ở đó!

Tôi hay trêu bố, một cái nhà mà không có cửa sổ, không có mái che.
Bố nói đó là căn nhà lớn nhất thế giới. Những người bước vào căn nhà đó sẽ không bao giờ đi đâu nữa. Bố nói nội tôi ngày xưa cũng nói như vậy. Nội tôi yêu cánh đồng như yêu ngôi nhà của mình. Khi nội tôi mất, những người trong làng phải khiêng cái hòm đi ngang từng ruộng lúa một rồi mới đem chôn. Mỗi năm đến mùa lúa chín, bà nội tôi phải gõ gõ vào mộ bia để nội tôi nhớ năm nay vụ gặt xong rồi. Bố tôi rất hãnh diện vì chưa bao giờ ra khỏi làng. Bố nói, nơi nào có ruộng lúa, bố mới đi. Làm sao nơi nào cũng có ruộng lúa được.

Mẹ ngồi chải tóc trên bậc cửa, nói với tôi:
- Chừng nào tóc mẹ bạc thì con sẽ lớn.
Tôi nhặt tóc sâu cho mẹ. Có những sợi tóc sâu vẫn dài cả mét. Tôi nói, những sợi tóc đó đẹp nhất. Bố "nịnh" mẹ, bảo tóc mẹ sợi nào cũng đẹp. Mẹ cứ im im không nói gì nhưng khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên. Trong ngày mưa, tôi thích nhìn mẹ những lúc như vậy.
Chui đầu vào những sợi tóc của mẹ, tôi hay nói không nhìn thấy gì hết vì tóc mẹ đen quá. Giống như buổi tối mà đi ra khu vườn. Chỉ biết thôi, nhưng không thấy.

...
Những lúc đó, cả nhà tôi đều vui. Mỗi người đều tìm thấy một niềm vui riêng thuộc về mình, nhưng cũng có những niềm vui chung thuộc về tất cả. Niềm vui đó như một sợi dây đàn, chạm vào thì nó ngân lên cả nhà và thế là ta vui.
Ngày bí mật
Tôi vẫn còn nhớ mẹ thường hay nói với tôi, khi một ai đó buồn, họ cần rất nhiều người để chia sẻ. Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không có một phương thuốc nào hết. Khi chia sẻ một nỗi buồn, chúng ta sẽ không buồn hơn, nhưng người khác lại vui hơn. Và đừng bao giờ quay lưng lại với một con người như vậy. Họ cần những khuôn mặt hơn là những viên thuốc. Họ cần những bàn tay, những tô cháo, những quả ổi hái để đầu gường. Họ cần mỗi buổi tối ghé lại ngồi với họ trong im lặng. Họ cần chúng ta dẫn họ lên đồi cuốc một mảnh vườn, và thỉnh thoảng hỏi có thích ăn bắp rang không...
Bà Ma-xơ đàn
Sau này tôi được biết, những ngày cuối cùng của cuộc đời, ma-xơ Hiền bị mù. Bà đàn khúc nhạc "Người mẹ vĩnh cửu" trong bóng tối mờ mịt.

Mẹ có đôi tay rộng lớn ôm cả thế gian con nít.
Mẹ có đôi mắt màu xanh lơ lúc da trời vừa đổ mưa xong...

Những buổi tối leo lên cây vú sữa, tôi hay nhìn về phía nhà thờ. Tôi biết nơi đó có một cây đàn im lìm dưới bụi bặm, có những bài hát lặng lẽ trong giấc ngủ mê...
Bố tôi nói, âm nhạc chính là bà mẹ vĩnh cửu.
Một lỗi lầm

Trên đường dẫn ông lão đi, hẳn nó sẽ nói:
- Bọn chúng đều xấu cả. Bọn chúng tranh giành những con dế, những khu vườn với con.
Rồi hai ông cháu họ vui vẻ dấn bước. Càng đi, họ càng rời xa tôi mãi, càng bước gần hơn với khu vườn của họ. Tôi vĩnh viễn đứng bên đây, hun hút xa cùng với nỗi ân hận.

Bố tôi vẫn nói, khi nhìn theo bóng một người mà ta không thể quên được, chúng ta sẽ thấy "nỗi nhớ" của mình.
Bi kịch

Bố tôi vẫn nói, khi một người thương yêu của ta ra đi, cũng giống như chúng ta cắt lìa từng khoảng trời trong trái tim mình. Ðó là một khoảng trời rất rộng mà ta hít thở từng ngày.
Ta được nuôi sống.
Thay đoạn kết
Hàng đêm, tôi vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ vừa "nhìn" ra khu vườn vừa tưởng tượng. Tôi biết mình sẽ không bao giờ quên được, vì tôi vẫn còn nhớ lắm.

Tôi nhớ tất cả những gì đã bay qua bầu trời của tôi.

Tôi nhớ từng bông hoa, từng mùa mưa nắng, từng rẻo đất...

Bố tôi nói cần phải gieo những hạt mầm vào khu vườn; nhưng tôi cũng biết, mỗi một gương mặt là một hạt mầm gieo vào trí tưởng tượng của tôi. Tôi có nhiều khuôn mặt không ngừng mọc lên, những khuôn mặt buồn vui, những khuôn mặt đẹp nhất.

Nhiều lần tôi đã hỏi bố, tại sao người ta không nhớ một bàn tay ai đó mà phải là khuôn mặt trước tiên. Bố nói bởi vì trên đó có đôi mắt. Chúng ta không thể nhìn ai đó mà không nhìn vào đôi mắt họ. Một đôi mắt sẽ cho ta biết họ yêu mến điều gì, và quan trọng hơn nữa, họ đã hy sinh cho điều gì.

Hằng đêm, tôi vẫn tưởng tượng triền miên khi nhìn những ngôi sao. Người ta nói khi một người mất đi, ngôi sao của người ấy sẽ tắt. Tôi hú vía vì vẫn thấy ngôi sao của bạn tôi trên bầu trời, càng lúc càng rực rỡ chạm dần đến ngôi sao của tôi. Và tôi vẫn không ngừng tưởng tượng đến một lúc nào đó, bầu trời sẽ như một tấm thảm sáng kết liền lại. Vì đơn giản thôi, trên trái đất này trẻ con vẫn không ngừng được sinh ra và lớn lên. Chúng là những ngôi sao trên tấm thảm kia, điều bí mật mà tôi chẳng thể nào nói hết.


.
như tôi đã nhắc. mưa trong từng trang văn rất mát. những kí ức đa phần gắn liền với ngày mưa theo tôi là không hề trong trẻo. vì con trẻ không thường nghĩ suy như thế. hình ảnh nguyễn ngọc thuần tạo dựng hơn hết là ý thức về một tuổi thơ rất đẹp, nhưng đã qua rồi. ẩn trong đó là nỗi buồn. và có những hình ảnh về cái chết tuy không nhiều nhưng vẫn đánh động nhiều...
.
nguyễn ngọc thuần vik khi trời sài gòn đang là những ngày cuối tháng 5. ah, sắp tới ngày 1.6
phải. người ta thường nhìn về ngày ấy như một ngày để nhớ lại một thời rất đẹp đã đi qua là qua mãi. chỉ tiếc rằng không phải ai cũng có 1 tuổi thơ như thế.
.
cuốn sách này, có lẽ là 1 cuốn sách hay với nhiều người. nhưng với tôi, tôi ko tìm thấy tuổi thơ mình ở đấy, hay nói cách khác, tôi không thấy bóng mình phủ ở một góc nào đó trên những trang văn. âu cũng là điều đáng tiếc.
.
cuối cùng thì xin cảm ơn thằng em đã cho mượn cuốn sách để có 1 entry dài hơi như thế này đei. vô cùng cảm ơn. :)

:)

No comments:

Post a Comment

b