blast

tiếng nói thầm kín của một người suốt một đời không bày tỏ hết.

Thursday, June 4, 2009

.Mục đồng chào cô chủ, cô có muốn tôi kể chuyện những vì sao...


“… Mai tôi đi chắc trời mưa
Tôi chắc trời mưa mau
Mưa thì mưa chắc tôi không bước vội
Nhưng chậm thế nào
thì cũng phải xa nhau

Rồi cả người, cả Paris nhìn tôi
Qua một nụ cười nhắn nhủ
Nụ cười mềm như ánh nắng cuộc chia ly
của những đôi mắt nhìn theo
và tôi cũng nhìn theo …”
.
lại provence. lại những cánh đồng oải hương và những toà lâu đài to lớn đồ sộ. lại những kí ức đẹp mỗi khi đọc dương thuỵ. :)
.
cuộc sống dù cách này hay cách khác cũng đều có những điều khó khăn lắm thay. :)

No comments:

Post a Comment

b