blast

tiếng nói thầm kín của một người suốt một đời không bày tỏ hết.

Tuesday, December 30, 2008

kafka on the shore


mình đọc rất đúng trình tự. và mình thấy như thế thật là hay. từ rừng na uy, phía nam biên giới phía tây mặt trời, sau nửa đêm, biên niên kí chim vặn dây cót, người tình sputnik và cuối cùng là kafka. ^^

tự thấy là đã được chuẩn bị nên mình đọc kafka nhởn nhơ gặm nhấm từng chữ trong vòng 3 ngày. chỉ đọc, chả làm gì đc. thế mà mình vẫn choáng. ngợp. càng đọc càng đi tới một cái mê cung. và đến cuối truyện, mình ở tâm mê cung. rất thanh thản và sáng suốt. cả cuốn sách mình chấp nhận hết. tất cả. chỉ trừ lời nguyền đó và mối quan hệ giữa miss saeki và kafka. xem ra mình phải đọc lại nhiều lần nữa cuốn sách này rồi.

có lẽ nên bắt đầu đọc lại tất cả. từng cuốn, từng trang, từng câu. càng đọc càng hiểu. hiểu theo một cách riêng của mình. nhiều khái niệm, quan điểm, vấn đề đòi hỏi người đọc phải có một lượng kiến thức nhất định. kafka là một món quà cả trăm lớp. bạn bóc lớp này, lớp khác còn hấp dẫn, mới lạ hơn. và cuối cùng bạn chỉ còn một cái hộp rỗng. bạn nhảy vào hộp rỗng, làm đầy nó, rồi nhấm nháp từng lớp giấy gói một cách phi thời gian. bạn quăng cái thế giới rắc rối này đi một nơi nào đó. cái thế giới với những thứ vô vị. và rồi bạn trở ra, chiếc hộp lại rỗng. bạn gói lại cẩn thận các lớp giấy. và rồi bạn về lại với đời sống của bạn.

tôi rất thik cách sống của ông già nakata. và tôi thấy nhân vật của ông hoàn toàn quan trọng. tôi quan tâm tới ông nhiều hơn là với kafka. tôi đánh giá rất cao cái vị trí của ông trong đời sống. đôi lúc tôi tự hỏi ông có thiệt hại gì ko? chính ông là kẻ chịu đựng tất cả hậu quả của đóng và mở phiến đá, vậy ông phải chăng là bi đát sao? theo quan điểm của tôi, ông hoàn toàn mãn nguyện. ông chấp nhận. ông tập trung làm những gì cần phải làm, sống cuộc sống mà mình đang có, không oán thán, không mệt mỏi. thế giới này ai cũng thèm làm thiên tài, đôi khi làm một người như nakata còn thú vị hơn là làm một kẻ giỏi giang nửa mùa, hoang tưởng.




"mỗi một chúng ta đều mất một cái gì quý giá đối với mình. mất những cơ hội, mất những khả năng, những tình cảm mà ta không bao giờ có lại. đó là một phần của cuộc sống. nhưng bên trong đầu chúng ta - ít nhất là theo cảm nghĩ của mình - có một chỗ nho nhỏ để lưu trữ ký ức về những cái đã mất đó. một chỗ giống như những giá sách ở thư viện này. và để hiểu cơ cấu vận hành của trái tim ta, phải tiếp tục soạn thêm những phiếu tham khảo mới. thình thoảng phải hút bụi, thông khí, thay nước các bình hoa. nói cách khác, phải mãi mãi sống trong thư viện riêng tư của chính mình."

No comments:

Post a Comment

b