blast

tiếng nói thầm kín của một người suốt một đời không bày tỏ hết.

Wednesday, January 7, 2009

bươm bướm về đâu


ngày ngắn kết thúc nhanh báo hiệu kì nghỉ dài và những tháng đầy may rủi sắp tới.

mọi thứ đổ ập như thể có một sáng nào đó, mình không còn ý thức về nơi mình học trong suốt gần 3 năm qua, bạn bè, thầy cô. tất cả như những gam màu tối không phù hợp với trời sài gòn những ngày nắng đẹp thế này...

đọc bồ câu chung mái vòm thấy buồn quá. lúc đầu, đọc lời giới thiệu của phan hồn nhiên, mình không tin lắm, không tin vào những lời khen về dương thụy. đơn giản vì mình không mấy mặn mà với oxford thương yêu, không nhiệt thành lắm với cáo già và tiểu thuyết diễm tình, nhưng quả là bồ câu chung mái vòm ùa vào tâm hồn cảm giác sao đăng đắng, sao thật quá mà buồn quá. nhiều điều dù muốn, dù không, đều đã lắng đọng trong kí ức như phần thừa của tách cafe fin. đắng quá mà sao dứt không đc. phải chăng như một lời nhắc nhở, như một câu chúc bình an trước những nỗi đau lớn hơn sau này.

mọi người đều có lý do riêng. và chúng ta đc quyền lựa chọn yêu thik người khác một cách vô cùng thiên vị. thik và ghét đâu cần có lý do. bất chợt tự hỏi sao phần đông ai cũng ghét mình, uh thì mình cũng có thik phần đông hay phần nhỏ nào đâu. huề.

viết. xóa. viết. xóa. những điều tưởng chừng không bao giờ nhận ra cuối cùng cũng xuất hiện. ta thèm một đồi nho xanh bởi có chăng một giáo đường xuân, giữa một mùa thu ở rennes, nghe văng vẳng bên tai mình lời thầm thì diên vĩ đồng provence, chợt thấy mình lạc lối nơi bảo tàng của sợ hãi, cổ nghẹn lại vì đổ thừa venise, thấy mình là con gà nói tiềng đức, lặng lẽ hỏi bươm bướm về đâu?

chủ quan thì cuốn sách này khiến mình đặt dương thụy vào những nhà văn yêu thik, và bỏ marc levy ra ngoài lề đường vì những nhàm chán quen thuộc. tại sao vậy thì tại nó vậy. miễn bình luận và chê bai. hy vọng sau khi đọc những đứa con của tự do, mình sẽ ngẫm nghĩ lại.

tối muộn nghe moon river và đọc bồ câu chung mái vòm. bản piano vang lên mà lòng ngộ ra nhiều thứ. đa tạ người gợi nghe bản nhạc đã lâu không nghe và người vui vẻ cho mượn sách. 2 người quen nhau. 2 người đều mới quen mình. trường học lâu lâu cũng thú vị vô cùng.

càng chậm trễ đi mua sách chừng nào, cuộc sống sẽ nhàm chán chừng ấy. càng ở nhà và lười ngồi cafe chừng nào, người sẽ hạn chế chừng ấy. thế nên nói đơn giản như trong tôi 20+ : đi thôi.

No comments:

Post a Comment

b