blast

tiếng nói thầm kín của một người suốt một đời không bày tỏ hết.

Tuesday, May 19, 2009

. như một lời chia tay.

.những hẹn hò từ nay khép lại
thân nhẹ nhàng như mây
chút nắng vàng giờ đây cũng vội
khép lại từng đêm vui
.
lễ ra trường. 3 năm. nhanh như cái chớp mắt. mình ngồi một góc và nhìn tất cả. những gì đã qua dẫu tiếc nuối thì cũng đã qua. ...
.
ngay cả lời chia tay cũng có phần rạn nứt. và những chiếc giày xoay gót thật mau. những giọt nước mắt rơi trên mí mắt. khóc rồi lại cười. cười rồi ôm nhau khóc. khóc đã thì nằm giữa sân trường mà nhìn khoảng trời đêm ở lhp. để rồi những chiếc giày cuối cùng cũng nhẹ nhàng ra khỏi cổng. để rồi sáng mai thức dậy, nhận ra mình đã đi qua gần 1/4 cuộc đời. thất bại. cô đơn. đau khổ. hận thù. tất cả cuối cùng cũng đã đi qua. chỉ còn kí ức ở lại, chỉ còn kỉ niệm ở lại và chỉ còn thầy cô ở lại...
.
tôi chưa nói hết những điều cần phải nói. nhưng thế có lẽ tốt hơn. để rồi sáng thức dậy, chợt cay đắng nhận ra mình đã quên rất nhiều người. và cũng chợt nhận ra, tự họ cũng đã quên mình từ lâu lắm rồi.
.
xin lỗi. cảm ơn.
.
tiếng thì thầm từng đêm nhớ lại
tưởng chỉ là cơn say
đoá hoa vàng mỏng manh cuối trời
như một lời chia tay.

No comments:

Post a Comment

b