blast

tiếng nói thầm kín của một người suốt một đời không bày tỏ hết.

Friday, March 27, 2009

. phía ngày nắng tắt


. hồi 11, có một thời gian ám ảnh bởi những câu thơ của vi thuỳ linh. những câu thơ nghe rất tối. rất tàn. rất xa. rất đắng. rất lạ. và rất buồn.
.
đến hè nghe trần thu hà hát phía ngày nắng tắt, thơ vi thuỳ linh. nỗi ám ảnh bỗng đc gợi mở một phần. dù nhỏ nhưng đủ để sáng ra 1 tẹo.
.
"nhặt xác nỗi buồn còn tươi nguyên. đốt lên thành lửa ném lên trời."
.
sáng chợt thei mình như những ngày đầu lớp 10. và thei cả mình vào những buổi sáng anh hùng những tuần cuối năm. thei mình buồn vui lẫn lộn trên chiếc xe buýt số 6. thei đời mình là những chuyến xe. có cả thanh âm não nề của quá khứ. sau 3 năm, tình cảm thay đổi chóng mặt thật.
.
mỗi ngày đến trường là một niềm vui mỉa mai. riết rồi cũng ko wen thất vọng trước những kiểu người xung quanh mình. chán.

No comments:

Post a Comment

b